Kết quả tìm kiếm cho "nhớ vị cá hủn hỉn chiều quê"
Kết quả 1 - 12 trong khoảng 6
Với vùng đất đầu nguồn chín nhánh Cửu Long, mùa nước nổi là sự tuần hoàn của đất trời, là người bạn “thâm niên” đi cùng bao thế hệ người dân châu thổ. Dù hiện nay có phần “đổi tính” nhưng mùa nước nổi vẫn là nguồn sống của dân câu lưới, vẫn mang trong mình nét đẹp chân chất pha chút mộng mơ, hoài niệm của miền Tây.
Tháng 4, nắng biên giới chan chát dội xuống những cánh đồng đang mùa thu hoạch lúa. Đất trời dù khắc nghiệt, nhưng đời sống người dân vẫn cứ hối hả với giọt mồ hôi để góp phần đổi thay miền đất đầu nguồn.
Với những ai sinh ra và lớn lên ở mảnh đất đầu nguồn châu thổ Cửu Long, mùa nước nổi An Giang sẽ luôn là một phần ký ức. Nó nhắc nhở người ta về vòng quay tạo hóa và những thứ tình cảm thiêng liêng, sâu nặng với mảnh đất quê hương đã nuôi dưỡng mình từ những con cá, con cua.
Chúng tôi lại lênh đênh trên dòng nước trĩu nặng phù sa, trĩu nặng tâm tình của người miền Tây, ráng gom cho trọn hương vị mùa nước nổi vào lòng mình. Mà ôm làm sao xuể cái cảm giác nửa quen nửa lạ, nửa xa nửa gần. Nhìn vào hiện tại, con nước giờ lạ lẫm, trái tính trái nết, nên người ta cứ bâng quơ nhắc “hồi xưa…”, “lúc trước…”, rồi mải mê đi tìm lại “lộc” của tự nhiên.
Đi chợ về mua được mớ cá lòng tong, cá bống, cá sát nhỏ kho tiêu. Vừa nhìn thấy rỗ cá đang làm, mẹ bật cười: "Hôm nay ăn cá hủn hỉn à?". Lạ quá, rõ ràng những con cá tuy nhỏ ấy nhưng đều có tên gọi riêng, nhưng sao gọi là cá hủn hỉn? Tôi thắc mắc. Mẹ cầm mớ sả nhà trồng trên tay giải thích, ngày xưa người ta vẫn hay gọi các loại cá nhỏ ấy là cá hủn hỉn. Tuy nhỏ bé, quê mùa vậy mà hương vị hủn hỉn ấy là một phần ký ức đẹp của những người con xa xứ, dẫu có đi đâu cũng… nhớ về!
Sinh ra ở vùng đất mỗi năm có mấy tháng nước lên, tuổi thơ tôi gắn liền với những bữa cơm cá “chén to, kho mặn” chân chất của ruộng đồng. Bây giờ, mùa nước nổi không còn như trước, nhưng ký ức cá đồng vẫn còn sống mãi theo thời gian, trở thành một phần ký ức của tôi nơi chốn quê nghèo.